watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game vua hải tặc
Chương 60 :


“ Lột da cậu ra, nhất định sẽ mọc lông thú khắp người.”

“ Cậu muốn chết à?” Ngân Hách bĩu môi.

Một câu nói đùa suýt chút gây họa sát thân.

“ Cậu muốn giết tớ hả? Cậu có thể giết tớ không?”

“ Giết cậu tất nhiên không vấn đề gì.”

“ Thật không, toàn làm chuyện xấu. Cậu có thể dùng nhiều lời lẽ văn minh hơn không?”

“ Được rồi, biết rồi.”

Tôi vùng ra khỏi lòng Ngân Hách, chìm đắm trong hạnh phúc, đi vào phòng nằm trên giường nhìn trần nhà. Bỗng cảm thấy, hôm nay, trần nhà rất cao, có lẽ vì tâm trạng tôi rất vui.

Tôi quên đi sự thực là không bao lâu nữa sẽ thi đại học, nhắm mắt lại.

Cộc, cộc...

Tôi ngồi dậy, nhìn cánh cửa đang mở từ từ. Hoá ra là dì đang mặc cái áo tôi tặng, vui mừng đứng ở cửa, dì vuốt chiếc áo như vuốt vàng vậy, nói :

“ Cảm ơn con, cái áo này quả thật rất đẹp...”

“ Chẳng qua chỉ là một cái áo thôi mà, dì khách sáo quá.”

“ Một cái áo thì sao? Nhưng lâu rồi, dì không nhận được món quà nào như thế này.”

“ Thế chú nhà ở nhà nè... Con cái dì nè, họ không tặng quà cho dì à?”

“ À... Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi....”

“ Hả? Ý dì là....”

Nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của dì, tôi biết không nên nói nữa, liền im miệng lại. Dì gượng cười:” Họ đều không còn nữa. Mấy năm trước, họ đã chết cả trong một tai nạn giao thông.”

“ Hả?”

Bởi vì, dì lúc nào cũng lạc quan, kiên cường như thế, tôi cũng không quen với việc dì cứ ở nhà chúng tôi. Nhưng, bây giờ tôi mới biết, tôi không biết tí gì về chuyện của dì. Không, tôi căn bản không muốn biết.

Tôi nhìn dì đang đứng ở cửa, ngại ngùng nói :” Dì ngồi đi....”

Dì ngồi lên ghế tôi chỉ, nắm chặt tay tôi :” Huệ Bân năm nay 19 tuổi rồi phải không?”

“ Dạ...”

Giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt bi thương của dì...

“ 19 tuổi...Thế có lẽ bằng tuổi Mẫn Chi của dì.”

“ Dì...”

“ Dì chỉ cần vừa nhìn thấy Huệ Bân thì rất vui, bởi vì con giống như con gái của dì.”

Xem tôi...là con gái? Bên cạnh tôi có một người yêu thương bảo vệ tôi như con gái mình? Tôi bỗng nhớ đến mẹ. Nếu mẹ còn sống, có phải cũng sẽ như thế?

“ Cho nên, dì không dám đi đâu cả, cũng không muốn đi, cứ ở lì nhà con. Bởi vì, dì thích Huệ Bân, cũng thích chủ tịch .... cho nên...”

“ Con cũng rất thích dì. Dì hãy ở cạnh bên con đi.”

“ Ừ, dì cũng hy vọng như thế. Huệ Bân, con nhất thiết không được tuỳ tiện làm tổn thương những gì con yêu. Có thể ở cạnh người mình yêu là hạnh phúc đấy!”

Tôi rất rõ ẩn ý sâu xa của câu nói này, đối với câu nói của dì, tôi không thể trả lời hấp tấp được.

Dì đang cười, nhưng trong nụ cười lại đầy vẻ thê lương:” Dì sẽ quý trọng chiếc áo này. Dì sẽ không lải nhải chuyện này với con nữa.”

“ Không phải. Dì có thể thường xuyên nói với con.”

“ Dì già rồi. Hây...Con gần đây thế nào?”

“ Dạ? À, chuyện đó....” Cả ngày chỉ lo ngủ gật, học tập sao có tiến triển chứ?

“ Sao thế? Sự nghiệp có vấn đề gì à?”

“ Sự nghiệp?” Tôi nhìn dì, không rõ tại sao lại như thế.

“ Dì nói là sự nghiệp tuổi trẻ, sự nghiệp tình yêu của con đâý!”

À...Dì thật là...

“ Xem ra tiến triển rất tốt rồi. Ha ha.... Nếu dì có thể nhìn thấy con của Huệ Bân, thế thì dì có chết cũng không còn gì phải hối tiếc nữa.”

“ À...dì, sao dì bỗng nhiên lại nói những chuyện này...”

“ Ha ha.... Xem ra dì có hơi lo lắng rồi. Kéo Huệ Bân chỉ để nói những lời vô bổ này...”

“ ...”

“ Chú rể nhất định là Ngân Hách phải không?”

Dì nhìn thấy tôi nhảy dựng trên giường, liền cười ha hả đi ra khỏi phòng, xuống lầu. Quả nhiên, kết thúc vẫn mơ hồ như thế? Thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Reng... Chủ nhân, nghe điện thoại!

“ Gì thế!”

“ Sao cậu lại nghe điện thoại với thái độ đó.?” Lúc này, Thái Nguyên lại gọi điện cho tôi. 

“ Thế nào rồi?” Tôi hỏi.

“ Tớ cuối cùng cũng thăm dò được rồi.”

“ Cái gì?”

“ Là Cường Thịnh Phái. Theo tin tình báo tớ hiện thu thập được, tớ xác định là Cường Thịnh Phái.”

“ Sao cậu khẳng định như thế?”

“ Tớ đã thăm dò được những tên chủ chốt của Cường Thịnh Phái. Thời gian qua, tớ đã rất nỗ lực và rất gian khổ.”

“ Thế, cũng chẳng qua là một ngày hôm nay. Cậu cũng vất cả một buổi sáng, phải không?”

“ Tóm lại, cậu nghe tớ nói tiếp đây. Cả ngày nay, tớ đã chạy khắp nơi, đế giày sắp rách, lúc này mới nhìn thấy người của Cường Thịnh Phái. Quan trọng là, trên vai bọn người Cường Thịnh Phái có vết xăm hình chữ thập!”

“ Vai? Vết xăm tớ nhìn thấy là trên bắp tay.”

“ Bọn người có vết xăm trên bắp tay cũng là thuộc hạ của bọn chúng, vết xăm, trên vai mới là cấp trên. Thành viên cũng phân hai cấp. Xem ra, chuyện mẹ cậu là do bọn cấp dưới xử lý.”

Người cấp dưới.... Cảnh tượng đáng sợ lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi bất giác nắm chặt nắm tay: “ Bọn người đó trốn ở đâu?”

“ Cậu đừng kích động, nghe tớ nói trước đã. Tớ cũng muôn vàn gian khổ mới liên lạc được với người biết rõ sự việc đề thăm dò bọn chúng. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được căn cứ của bọn chúng, việc khó hơn là tớ tưởng tượng. Bây giờ còn đang mai phục đợi bọn chúng xuất hiện. Nhưng...”

“ Hừ...”

“ Đừng lo lắng. Người có chí thì việc....việc...việc....” Thái Nguyên cà lăm.

“ Việc tất thành. Cho nên đừng lo lắng, tối nay ngủ một giấc thật ngon. Phải không?”

“ Đó chính là điều tớ muốn nói! Cậu và tớ thật hiểu lòng nhau.”

“ ....Thằng nhóc con.”

“ Làm phiền cậu, đừng dùng câu này, bởi vì tớ còn sống trên đời.”

“ Điên...”

“ Con nha đầu này, chữ phía sau, ghép hay thật.”

Câu nói đùa củ Thái Nguyên khiến tôi bật cười. Tên này thật biết đùa. Tôi thở dài, sau đó nói :“ Cảm ơn.” 

“ Gì cơ?” 

“ Mỗi lần đều làm mất thời gian của cậu, thật ngại quá.” 

“ Chúng mình là bạn mà. Bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Nếu cậu mời tớ uống một ly rượu, tớ sẽ cảm ơn cậu. Nếu cậu mời tớ uống hai ly rượu, tớ sẽ yêu cậu. Nếu cậu mời tớ uống ba ly rượu, tớ rất yêu cậu.”

“ Tóm lại, cảm ơn cậu. Tớ cúp máy đây.”

Tít...

Thái Nguyên chỉ cần mở cái máy nói của hắn thì sẽ nói không dứt. Cho nên, nói chuyện điện thoại với hắn, thì phải biết gác máy đúng lúc.

Tôi nằm trên giường, nghĩ đến chuyện Cường Thịnh Phái , cứ nghĩ, cứ nghĩ đến lúc chìm vào giấc ngủ.


* * * * * *


“ Hơ...hơ...” Tú Nhi giờ này vẫn còn ngáp. 

Tôi hỏi: “ Tối qua cậu làm gì?”

“ Bởi vì, môn tiếng Anh chỉ thi được 52 điểm, mẹ tớ lấy quyển từ điển tiếng Anh đánh tớ một trận. May mà không phải vỏ CD.”

Tú Nhi chưa đinh lại thần hồn, rùng mình. Tiếng Anh thì được 52 điểm là vì vẫn còn để những đáp án sai, không sửa lại. Giờ tiếng Anh hôm sau, nó vẫn nằm ngủ trên bàn như thường, tính ương ngạnh của con nha đầu này thật khiến người ta phục sát đất. Tôi cũng ngủ trong giờ Anh Văn, nên bị thầy Anh văn nói lại với thầy chủ nhiệm. Kết quả, hai đứa chúng tôi phải quét dọn nhà vệ sinh.

“ A, đứa đáng chết nào lại làm phân dính ra ngoài thế này?!” Tú Nhi gào lên tuyệt vọng.

Tôi không phát biểu bất kì ý kiến nào về điều này.

Chúng tôi oẳn tù tì để phân công, Tú Nhi bị thua phải phụ trách dội bồn cầu, còn tôi quét dọn nền nhà. Tôi múc một gáo nước đầy, chà mạnh trên nền nhà.
Tú Nhi kêu thảm thương : “ Đứa đáng chết nào, hậu môn ở sau mông, ngay bồn cầu cũng không đi đúng chỗ là sao, làm phân dính cả ra ngoài. Nếu tớ mà bắt được thằng này, tớ nhất định kéo hắn đến bệnh viện để phẫu thuật sửa lại vị trí hậu môn.”

“ Ào!”

Mắt tôi vừa nhìn Tú Nhi, tay vừa cầm gáo tạt nước xuống nền nhà.

“ A...mát quá...”

Tôi quay ngay lại, phát hiện tất cả nước trong gáo đều dội lên người Tóc Xám.Chết tiệt!

Chúng tôi quét dọn phòng vệ sinh nữa trước, rồi đến phòng vệ sinh nam, không ngờ lại có người bước vào.

Áo sơ mi của Tóc Xám đều ướt cả. Tuy tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng những lời vọt ra từ miệng lại là :

“ Lúc trên lầu nhìn trộm người khác, tôi đã nhận ra rồi. Đáng đời.” Cái miệng chết tiệt của tôi.

“ Đó là tại cậu không chú ý.”

“ Đúng thế, thật xin lỗi, lần này cậu hài lòng rồi chứ?”

Tóc Xám nhìn tôi một lúc rồi bắt đầu cởi từng nút áo trên áo sơ mi mình.

“ Này. cậu đang làm gì thế?” Tôi hỏi.

“ Đã ướt rồi thì phải đem nó hong khô chứ.”

Chưa kịp ngăn hắn, hắn đã cởi áo sơ mi ra rồi.

“ Này! Đồ biến thái!”

Gáo nước trên tay tôi rơi xuống đất.

Tròng đen mở to, ánh mắt tôi chỉ dừng ở một chỗ :

Đó chính là hình xăm cây thánh giá trên vai Tóc Xám!

“ Cậu là đồ biến thái à? Nhìn gì mà nhìn?”
“ !”
“ Cậu có thể di chuyển ánh mắt đi chỗ khác ?”
Tóc Xám hình như đang đợi tôi dội nước để cởi áo ra, bên trong, hắn mặc áo thun ba lỗ. 
Nhưng tất cả không cần thiết, bởi vì mắt tôi chỉ nhìn vào hình xăm cây thánh giá trên vai hắn, tôi cứ trừng mắt nhìn cái hình đó, không cách nào quay nhìn chỗ khác được. 
“ Xem đến ngẩn ngơ rồi à.” Tóc Xám giũ áo, không nhận ra điều bất thường ở tôi. 
“ Đó...là gì?...” Tôi run rẩy hỏi.
“ Cái gì? Cái này?” Tóc Xám nghe tôi hỏi, chỉ hơi mỉm cười, hỏi lại như vậy, rồi không nói gì thêm. Tú Nhi cũng nhìn chằm chằm vào vài Tóc Xám, Tóc Xám nhìn hình xăm cây thánh giá trên vai mình một cái, tỏ vẻ không quan tâm.
“ Trả lời tôi.” Tôi gằn giọng.
“ Không có nghĩa vụ trả lời.? Cậu xin lỗi tôi trước đi.”
“ Nếu tôi xin lỗi, cậu sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ.?” 
“ Tất nhiên.”
“ Xin lỗi. Xong rồi. Trả lời câu hỏi của tôi đi.”
“ Câu hỏi là gì?” 
“ Đó là gì?”
“ À, cậu hỏi tớ đây là gì?” 
“ Đúng.”
Tôi rất sốt ruột, nhưng Tóc Xám lại rất điềm tĩnh. Tôi cảm thấy tim mình sắp nổ tung. Nhưng, Tóc Xám lại cười, tất cả sắp dồn tôi sắp phát điên rồi. Tóc Xám nhoẻn miệng cười, nói: “ Cậu không biết sao? Đây là hình xăm đấy.”
Tóc Xám đang đùa tôi? Chưa đợi tôi nói gì, Tóc Xám đã mặc lại chiếc áo sơ mi bị ướt.
“ Cậu đừng trừng mắt nhìn tôi như thế.” Tóc Xám chỉ để lại câu nói này, rồi quay người rời khỏi. 
Tôi bắt không được hắn, cũng không thể bắt hắn, bởi vì, tay tôi cứng đờ. Tôi sợ, một khi bắt hắn, tay tôi sẽ mềm nhũn ra. Không ngờ lại ở gần thế, ngay cạnh tôi.
Tóc Xám.... Tóc Xám... tại sao lại ở trong trường trung học này?
“ Này, là .... cái đó phải không?” KHi tôi đang lắc lư, Tú Nhi chạy lại, lắp bắp :” Này, sao lại...sao lại...như thế? Tối qua tớ nói chuyện điện thoại với Thái Nguyên , cậu ấy nói với tớ hết cả rồi. Điều này tức là nói, tên hồi này là Cường Thịnh Phái? Chuyện này cũng thật vô lý.? Cường Thịnh Phái không phải là tổ chức học sinh gì cả! Đó là tập đoàn bạo lực, xã hội đen, sao lại ở trong trường học? Hơn nữa, chưa từng gây chuyện lần nào?”
“ ....”
“ Cậu phải cẩn thận hơn. Nói không chừng, có lẽ ....”
“ Thế thì tốt quá.”
“ Huệ Bân?”
“ Không phải hắn giết tớ....”
“ ... “
“ Mà là tớ giết hắn.” 
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh nhìn bóng Tóc Xám đi xa. Tóc Xám hình như cũng cảm nhận được, hắn quay lại, nhìn vào mắt tôi, nhếch mép cười lạnh lùng. Sau đó, hắn quay đi, ung dung mất hút ở cuối hành lang.
“ Cũng tốt, tao sẽ giết mày. Nếu mày thật sự là người của Cường Thịnh Phái, tao sẽ giết mày. Cho dù là ai, chỉ cần tìm được, tao sẽ giết bằng hết bọn chúng.”
“ Làm gì thế?”
“ ... “
“ Tớ hỏi cậu đang làm gì thế?” 
“ Không có gì.” 
Ngân Hách bỗng kề mặt sát trước mặt tôi. Tôi nên cười với hắn, nên giả vờ như không có chuyện gì, nhưng môi đang run rẩy. Tôi muốn mỉm cười, nhưng khoé môi trở nên nặng ngàn cân.
Tôi trở lại nhà vệ sinh, Ngân Hách cũng đi vào theo. Tú Nhi tay run rẩy, đang nhặt gáo nước, Ngân Hách nhặt ca nước lên thay Tú Nhi, rồi hỏi tôi :” Hôm nay ăn cơm ở trường rồi hãy về nhé?” 
“ Tớ muốn đi đến một nơi.”
“ Đi đâu?” 
“ Tớ và Tú Nhi đi mua sách bài tập. Cậu về trước đi.”
Tôi nhìn thấy ánh mắt bất an của Tú Nhi.
Ngân Hách nghe tôi nói, không nói gì, chỉ gật đầu. Vì không để Ngân Hách nhìn thấy vẻ mặt khác thường của tôi, tôi định quay đi, nhưng lập tức bị Ngân Hách giữ lại. Hắn nhẹ nhàng hỏi : “ Cậu sao thế?” 
“ Không có gì.”
Cười lên. Huệ Bân, cười đi.
“ Thật sự không có gì chứ?” 
“ Ừ.”
Nếu cười không nổi, thì cố trả lời với giọng vui vẻ lạc quan.
“ Thế à?” 
“ Ừ.”
Tôi không thể nói được nhiều hơn?
“ Thế thì tớ tin cậu. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tớ.” 
“ Ừ.”
“ Thật kì lạ....”
“ Sao? Kỳ lạ chỗ nào.?” 
Nghe tôi hỏi, Ngân Hách trả lời:” Dáng vẻ của cậu bây giờ giống như, nếu đưa cho cậu con dao, cậu có thể đi giết người ngay.”

* * * * *

“ Mẹ kiếp. Trễ quá rồi.”
“ Này ! Này! Huệ Bân !”
Tú Nhi lập tức giơ tay ra, định ngăn cản tôi . Tôi quăng cặp vào lòng cậu ấy, chạy ngay ra ngoài. Thay bộ đồ thể dục, tôi đi lên lớp Tóc Xám, nhưng lớp hắn đã khoá rồi. Tôi đá mạnh vào cánh cửa lớp khoá chặt.
“ Mẹ kiếp!...”
Tôi lại chạy đến cồng trường, nhưng vẫn không thấy tăm hơi của Tóc Xám đâu. Học sinh lớp 11, lớp 12 đã tan học, về nhà rồi, tôi nhìn xung quanh, bỗng cảm thấy người mềm nhũn cả ra.
Tôi vốn tưởng có thể báo thù ngay, nhưng... Tôi dựa vào cổng trường. Bầu trời tối đen hình như muốn đổ sụp xuống.
“ Đã đi rồi....?”
“ Cậu đang nói gì?”
Giọng nói của người khác vang lên, giống như từ trong bóng của tôi đi ra, giống như sống trong bóng tối, Tóc Xám đứng sau lưng tôi rất tự nhiên, không có chút tiếng động gì. Tôi căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Tuy tôi qúa sơ ý, nhưng như thế cũng....
“ Câụ không sợ khi bị doạ à?” Hắn hỏi.
“ Sao có thể bị doạ chứ.”
“ Cậu biết à?”
“ Đúng thế.”
Sao có thể như thế, ngay cả hắn đứng bên cạnh, tôi cũng không nhận ra. Tôi không có biểu hiện gì, là vì không có thời gian tỏ ra kinh ngạc, cơ trên mặt đã tê cứng rồi.
“ Buổi tối, cậu còn học môn thể dục à?”
“ Không.... Không phải....”
“ Thế tức là muốn theo dõi ai?”
“ Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá.”
“ Tôi cũng hi vọng đây chỉ là tưởng tượng của cậu.” Nụ cười của Tóc Xám làm tôi e ngại. Hắn vỗ vai tôi, nói tiếp:” Nhưng lần sau, đừng như thế này nữa.”
Mẹ kiếp, phải chăng hắn đều biết cả?
Tóc Xám chầm chậm đi ra khỏi cổng trường.
Tôi nắm chặt nắm tay, tao quyết không tha cho mày!
Tối đó, không cách nào ngủ được, trong đầu tôi luôn hiện lên hồi ức đáng sợ lúc 7 tuổi. Ký ức...phẫn nộ...bi thương....lấp đầy nội tâm của tôi, tôi trải qua một đêm đáng sợ, dài dằng dặc.
Sáng sớm hôm sau, Tú Nhi đến bên tôi, hỏi:” Không việc gì chứ? Hả?”
“...”
“ Cậu sao thế? Thất bại rồi à?”
Tôi khẽ gật đầu.
“ Thật à? Cậu sẽ thất bại?.”
“ Tớ sắp điên rồi.”
“ Sao lại như thế? Hay là từ bỏ đi?”
“ Lý Tú Nhi “
“ ? “
“ Cậu biết rõ, tớ đã chịu đựng thế nào. Cậu còn nói như thế?”
“ Phải. Nhưng con người dẫu sao cũng phải sống. Hơn nữa, nếu Ngân Hách biết rồi....”
“ Biết cũng không sao, cậu ấy sẽ tin tớ.”
“ ... “ 
“ Cho dù không tin cũng không có cách nào khác. Trò chơi đã bắt đầu rồi.”
“ Huệ Bân, tớ thật sự rất lo cho cậu.” Ánh mắt Tú Nhi đầy vẻ lo lắng. Tôi quả thật không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy, chỉ nhìn xuống đất.
“ Thôi được. Giờ có thể làm gì chứ? Ít ra, tớ nên tin cậu chứ.”
Cuối cùng, Tú Nhi vỗ vai tôi rồi bỏ đi, động tác nhỏ này của cậu ấy lại như tiếp thêm sức mạnh vô tận cho tôi.
Tôi học mà tinh thần không tập trung. Lúc đang học giờ tự học, tôi nhận được tin nhắn của Ngân Hách.
“ Hôm nay, tớ phải đến một nơi. Cậu tự về nhà đi.”
“ Đi đâu?”
“ Đi mua sách.”
Tuy tôi không tin lắm, nhưng chuyện này, đối với tôi, là chuyện tốt.
“ Ừ, biết rồi. Đi sớm về sớm.”
Tốt quá rồi, ông trời cũng giúp tôi,
10 phút trước khi giờ tự học kết thúc, tôi thay bộ quần áo thường, đi ra ngoài.
Hôm nay, Tú Nhi cũng rất lo lắng, nhưng tôi đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi, cho nên chỉ có thể tiến hành theo kế hoạch.
Nấp trong con hẻm tối qua, lúc rời khỏi, Tóc Xám đã đi ngang qua, tôi chờ đợi.
Học sinh năm cuối cấp tràn ra như nước thuỷ triều lên. Đợi đến khi mọi người về gần hết rồi, Tóc Xám mới đi ra. Hôm nay tối hơn hôm qua một chút. Cứ sau lưng Tóc Xám, tôi cẩn thận đi theo, không nghe thấy tiếng bước chân, không nghe thấy tiếng gió, cũng không thấy hơi thở của tôi.
Tóc Xám đi vào một công viên ít người lui tới.
Hắn có lẽ không nhận thấy đâu nhỉ? Tôi đi qua, cố hết sức không gây ra bất kỳ tiếng động gì rồi nấp sau thân cây cách Tóc Xám một khoảng. Tóc Xám vẫn cúi đầu đứng đó.
Rốt cuộc đang làm gì? Đứng đó làm gì? Đợi tôi xuất hiện ư?
Đúng lúc tôi đang nghĩ đến những khả năng như thế này, thế nọ, Tóc Xám bỗng ngẩng đầu lên. Bởi vì phía sau vang lên một giọng nói.
“ Đã đến rồi à?”
Giọng nói quen thuộc, cảm giác bất an. Trong công viên tĩnh lặng, tiếng nhịp tin tôi đập nghe thình thịch.
Từ từ quay đầu lại, nhìn về phía lối vào công viên, sau đó, tôi nhìn thấy.
Ngân Hách đang ung dung bước vào công viên
 

Trong chớp mắt, tôi cảm thấy thế giới này bị nhuộm thành một màu, sau đó, lại bị nhuộm thành một màu khác, mỗi lần là một màu đơn sắc. Mắt tối sầm, có cảm giác mất cả thế giới.
“ Gọi tôi ra có chuyện gì?” Tóc Xám hỏi.
Bọn họ hình như quen nhau đã lâu. Nhưng trong lời nói của Ngân Hách lại có ý châm chọc gay gắt :” Cậu biết rõ, còn hỏi làm gì?”
“ Tôi không biết. Hút thuốc không?”
Ngân Hách ngăn gói thuốc Tóc Xám đưa. “ Cai lâu rồi.”
“ A....Cậu lại có thể cai thuốc là được?”
“ ... “
“ Thật hiếm thấy. Thời gian này, cậu thay đổi nhiều quá.”
“ Đừng nói thừa, nói điểm chính đi!”
“ Cậu có lẽ đã biết, tại sao tôi tốn nhiều tiền để chuyển trường tới đây.” Tóc Xám nói.
“ Tôi đã nói, tôi không biết.”
“ Thật không biết? Nếu không biết, thì để tôi nói cho cậu biết. Trở về đi!”
“ Hừ!” Ngân Hách khẽ cười gằn, ngồi xuống ghế dài.
Tôi hy vọng, những gì hiện giờ tôi nhìn thấy, chỉ là tưởng tượng hoang đường do não tôi tạo ra. Tôi hy vọng những gì hiện giờ tôi nghe thấy chẳng qua là chuyện cười trong thiên hạ. Tôi hy vọng, tất cả những gì bây giờ đang xảy ra, chẳng qua là câu chuyện nhảm nhí do tôi tưởng tượng ra vì quá mệt mỏi.
“ Trở về đi! Để tìm cậu, tôi đã chạy đến rất nhiều nơi.”
“ Tôi không còn chỗ nào có thể đi được nữa.”
“ Cậu nhất định phải trở về.” Giọng nói của Tóc Xám xem ra rất chân thành. Tôi cảm thấy trận gió bắc giống như lưỡi dao sắc bén, thôi qua má tôi, cắt đi một mảng thịt. Tôi cảm thấy mảng thịt và máu vô hình rơi xuống đất. Không, đó là tim tôi.
Ngân Hách vẫn nói: “ Tôi đã nói, tôi không có chỗ nào để đi.”
“ Thật không....?” Tóc Xám ngước hỏi.
“ Cậu muốn nói gì?” Ngân Hách ngước hỏi.
“ Bây giờ có thể chịu đựng nổi. Sống như không xảy ra chuyện gì, như người bình thường vậy. Nhưng cậu có nghĩ qua? Cậu có thể chịu đựng được bao lâu?”
“ Nói thừa.” Giọng nói nhỏ trầm của Ngân Hách cắt ngang lời Tóc Xám. Nhưng, Tóc Xám trái lại cười chế nhạo, khom lưng, kề sát mặt mình trước mặt Ngân Hách.
“ Cậu có lẽ không quên tôi chứ?”
“ Lấy đầu ra.”
“ Tôi không lấy ra thì sao?”
“ Lấy đầu ra, trước khi tôi đánh cậu.”
“ Hà...Phải. Sau khi rời khỏi tổ chức, hình như ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng thay đổi. Nhưng, bây giờ xem ra vẫn như thế.”
“ Cậu cứ sống như thế đi, tôi không muốn sống như thế.”
“ Đại ca đang gọi cậu.”
“ Tôi không có đại ca gì cả, cậu đừng đụng vào tôi.”
“ Tôi không thể động vào cậu, nhưng tôi phải mang cậu về.” Tóc Xám gằn giọng.
“ Khà, đừng tự đưa ra quyết định.”
“ Cậu tưởng, muốn thoát thì có thể thoát ly được sao?”
Ngân Hách đứng dậy, vừa mới đi được vài bước thì bị Tóc Xám gọi, anh ta từ từ quay lại, sau đó, cười lạnh lùng,
“ Tôi đã thoát ly rồi.”
Tóc Xám vội điều chỉnh lại vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: “ Là vì cô gái đó?”
“ Nếu phải thì sao? Cậu đừng đụng vào cô ấy. Nếu cậu làm gì cô ấy, tôi....”
“ ....? “
“ Sẽ tự sát!”
Người Tóc Xám muốn có được là Ngân Hách. Nếu hắn vì muốn mang Ngân Hách đi mà hại tôi, thì Ngân Hách sẽ tự huỷ hoại mình. Tóc Xám lúc nãy còn cười rất bình tĩnh, giờ đã nâng cao tần số âm thanh giọng nói của mình.
“ Cậu lại là vì cô ta mà như thế? Cô ấy rốt cuộc đã làm được gì cho cậu?”
“ Cho dù tôi nói ra, cậu có thể hiều không?”
“?”
“ Người như cậu, đến chết cũng sẽ không hiểu.”
“ Cậu tuyệt đối không thoát ly được đâu, tuyệt đối.”
Nhưng Ngân Hách không để ý đến Tóc Xám, ung dung đi ra khỏi công viên. Tóc Xám nhìn theo, hét lớn:
“ Đừng quên, cậu là người kế thừa Cường Thịnh Phái ! “

* * * * * *

Chân run rẩy, tim đập loạn xạ, tôi không suy nghĩ được nữa. Đợi đến lúc hồi phục lại lý trí, tôi phát hiện đã về tới cửa nhà mình rồi, nhưng tay lại không thể nào bấm chuông được. Tôi ngồi bệt xuống trước cổng.
“ Nếu là giả thì hay biết mấy....Mình điên rồi....”
Két.... “ Cậu đang làm gì thế?” Ngân Hách đang đứng trước mặt tôi, mở cổng thản nhiên như không có chuyện gì.
Cậu sao có thể nói chuyện với tôi .... cười với tôi thản nhiên như không có gì thế? Cậu sao có thể như thế?
“ Chơi trò im lặng à?”
“ ... “
“ Sao cậu không nói chuyện.”
Ngân Hách cũng ngồi xuống cạnh tôi. Tôi không muốn nói gì, cũng không nói nổi.
“ Là vì chuẩn bị thi đại học mệt lắm hả? Sắc mặt sao khó coi thế?”
“ ...”
“ Xảy ra chuyện gì à?”
Nếu tớ nói với cậu xảy ra chuyện gì, cậu sẽ nói với tớ tất cả mọi chuyện chứ? Cho dù cậu nói, tớ cũng không có dũng khí nghe. Tôi sợ cậu nói tất cả tình hình hỗn loạn trong lòng tôi đã nghĩ là sự thật.
Im lặng hồi lâu....
Rồi tôi cố gắng hỏi Ngân Hách : “ Tớ chỉ hỏi cậu một chuyện được không?”
“ Không được.” Ngân Hách trả lời chắc như đinh đóng cột, hình như đã cảm nhận được chuyện.
“ Vết sẹo trên vai cậu làm sao mà có?”
“ Tôi đã nói không được. Vết sẹo trên vai à...?”
Ngân Hách nói không được, những vẫn chuẩn bị trả lời câu hỏi của tôi, hỏi lại tôi một câu.
“ Ưm, vết sẹo trên vai...”
Tim tôi đập thình thịch, nhìn Ngân Hách.
“ Tớ đã nói rồi, đây là lúc nhỏ bị ngã.”
“ Thật à?”
“ Tớ có thể nói dối cậu sao.”
Ngân Hách , tớ có lẽ sẽ thất vọng về cậu, thất vọng hơn tôi đã dự tính. Sau đó, tôi sẽ giơ lên lưỡi kiếm dài thay cho sự thất vọng này.
“ Thật sự bị bệnh rồi à?” Ngân Hách đưa tay về phía tôi.
Tôi tránh đi, đứng dậy, phủi bụi trên người, rồi bước vào cổng Ngân Hách đã mở lúc nãy. Ngân Hách nắm chặt tay, kéo tôi xoay lại:” Cậu rốt cuộc sao thế?”
“ Cậu làm tớ đau. Buông ra.”
“ Cậu nói cho tớ biết, cậu bị làm sao thế?”
“ Tớ nói. cậu làm tớ đau! Cậu buông ra.!”
“ Tớ hỏi cậu làm sao thế?”
“ Đau, buông ra, buông tớ ra. Xin cậu, buông tớ ra...buông...ra...”
Tôi phải chịu đựng... Tôi phải nghiến chặt răng. Cho dù cắn rách môi, tôi cũng phải kiềm chế dây thanh đới, không để giọng nói run rẩy.
Ngân Hách buống lỏng cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng mình, ôm chặt. “ Được. Tớ không hỏi cậu có chuyện gì nữa.”
Vài giọt nước mắt rơi xuống, tôi ôm chặt Ngân Hách, giống như ôm lần cuối cùng....Cứ như thế, tôi ôm chặt Ngân Hách, hy vọng đây chỉ là giấc mơ.
Ngân Hách vỗ nhẹ vai tôi. Đôi tay này đã từng rất mềm mại, ấm áp...nhưng bây giờ ...
“ Tớ...tớ muốn vào ngủ.” Rồi tôi nói.
“ Ừ, nghỉ ngơi cho khoẻ, mơ một giấc mơ đẹp.”
“ Hử..ừm, cám ơn...”
“ Mơ thấy tớ là giấc mơ đẹp nhất.”
Ngân Hách nói xong thì trở về phòng mình. Tôi cũng đi vào phòng.
Tôi nằm trên giường, lấy tay che mắt để tránh ánh trăng chiếu vào cửa sổ. Nhưng, tôi không che được nước mắt mình, cánh tay có thể che được lồng ngực, nhưng không thể che được trái tim đau đớn của mình. Cứ như thế, tôi thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi nhìn chằm chằm trần nhà như người ngớ ngẩn. “ Ngân Hách, cậu đoán đúng một nửa. Tớ mơ thấy cậu....Nhưng, đó là giấc mơ đáng sợ nhất trên thế giới.”
Lúc tôi khóc mệt rồi thiếp đi, mơ thấy tôi và Ngân Hách. Tay cầm thanh kiếm sắc bén, chỉ thẳng vào nhau.
 

“ Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.” Tóc Xám đứng dựa nghiêng vào cửa lớp, cười hì hì, nói.
Tôi kiềm nén sự kích động muốn xé xác hắn ra : “ Tôi không có tâm trạng để đùa.”
“ Tôi cũng không có tâm trạng chú ý đến tâm trạng của cậu thế nào.”
“ Được, chúng ta lên sân thượng đi.” Tôi quay người, đi trước lên sân thượng. Tóc Xám ương ngạnh không muốn đi lên, nhưng cuối cùng vẫn đi lên theo tôi. Chúng tôi đứng đón cơn gió lạnh thấu xương.
“ Cậu không phải là muốn hóng gió với tôi mới bảo tôi lên đây chứ?” Tóc Xám hỏi trước.
Tôi gằn giọng:” Hôm qua, tôi đã nhìn thấy rồi.”
“ Gì chứ? Cậu không phải nói là nhìn thấy tôi và Ngân Hách đấy chứ?”
“ Đúng thế.”
“ Cậu thật có bản lĩnh đấy chứ? Thế tức là, cậu nghe hết tất cả rồi? Xin hỏi, cảm giác đối mặt với Cường Thịnh Phái như thế nào ?”
Hắn đã nghe nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của tôi . Về việc tôi đối với Cường Thịnh Phái như thế nào, hắn có lẽ đã rõ như lòng bàn tay. Tôi cố che giấu nắm tay đang nắm chặt :” Tôi thật muốn giết cậu. Cho nên, cậu nên ngậm miệng lại, chỉ trả lời câu hỏi của tôi.”
“ ? “
“ Cậu biết, tôi và Ngân Hách là có quan hệ gì nên mới tiếp cận tôi.?”
“ Đúng.”
“ Thế, cậu đã biết từ lúc mới bắt đầu. ?”
“ Tất nhiên.”
“ Vậy, lý do cậu cho tôi thấy vết xăm cũng là...”
“ Phải.” Tóc Xám mỉm cười, nụ cười nham hiểm, hoàn toàn khác trước đây. Trong sâu thẳm lòng tôi, lửa giận cháy bừng bừng. Không thể tha thứ! Tôi hỏi hắn:
“ Tại sao xuất hiện trước mặt tôi ?”
“ Có lẽ là số mệnh, cũng có lẽ là ngẫu nhiên.”
“ Mẹ kiếp!”
“ Cho dù, bây giờ, cậu không biết. Nhưng lúc tấn công vào Cường Thịnh Phái, cậu sớm muộn gì cũng sẽ biết sự thật.” So với tôi, Tóc Xám tỏ ra rất bình tĩnh. Hắn nói tiếp, từng sợi tóc bay trong gió. “Hơn nữa, nếu sau này cậu mới biết sự thật, há chẳng phải càng bị đả kích nhiều hơn.?”
“ Nói bậy!”
“ Nếu suốt đời cậu không biết, thế thì cậu sẽ sống cùng kẻ thù của mình. Sau khi chết, cậu có thể tha thứ cho mình không? Cậu yêu con của kẻ thù, cậu có thể tha thứ cho mình không?”
Mỗi câu nói của Tóc Xám giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim tôi, hắn điểm trúng vào điều tôi không muốn nghĩ đến nhất. Tôi giận đến cháy lòng, mím chặt môi.
Tóc Xám nói tiếp: “ Tôi khuyên cậu đừng khiêu chiến với Cường Thịnh Phái, cậu chắc đã rõ, đối phó với Cường Thịnh Phái thật không dễ. Đương nhiên, Cường Thịnh Phái mà không có Ngân Hách thì sẽ yếu đi, nhưng giải quyết người như cậu thì dư sức.”
“ Các người đã tha cho Ngân Hách rồi mà, tại sao lại nói những chuyện này với tôi?” Trong mắt tôi trào ra những giọt nước mắt oán hận.
“ Không nói cũng không thể thay đổi được sự thật.”
“ Mẹ kiếp!”
“ Cậu thấy qua vết sẹo trên vai Ngân Hách chưa? Nếu thấy rồi, cậu có lẽ đã rõ, bởi vì, vị trí vết sẹo đó giống như vị trí vết xăm cùa tôi. Chúng tôi xăm cùng ngày, cùng địa điểm, cùng thời gian, nếu Ngân Hách không lấy dao rạch hình xăm ra, thì bây giờ nó cũng vẫn có hình xăm giống như tôi.”
Rạch...ra?
“ Cậu đừng ngạc nhiên như thế, tôi không biết, lúc ở bên cậu, hắn tỏ ra khôn khéo như thế nào, nhưng, đó không phải là bộ mặt thật của Ngân Hách. Lúc 18 tuổi, hắn đã tự tay rạch vết xăm trên vai, chính vì chuyện này, hắn mới trở thành người kế thừa Cường Thịnh Phái.”
Bầu trời có màu xanh, thế giới của tôi lại là màu đen. Lời nói của Tóc Xám tạo nên vong xoáy to lớn trong đầu tôi, mắt cá chân, đầu gói tôi...cứ như thế, từng chút từng chút một, như chìm vào vũng lầy.
“ Từ khi gặp cậu, Ngân Hách hình như rất hạnh phúc, nhưng tôi nghĩ, hạnh phúc này cũng là khởi đầu của bất hạnh. Hây, cho dù hắn vùng vẫy thế nào, cuối cùng cũng không thoát được.”
“ Phải, người thừa kế Cường Thịnh Phái...Người thừa kế Cường Thịnh Phái chết tiệt.!” Tôi hằn học.
“ Đừng nổi giận, cho dù như thế....” Tóc Xám mỉm cười.
Tôi muốn quên tất cả... Tôi đã giao cả trái tim cho Ngân Hách? Nhưng, chỉ cần bầu trời vẫn còn, chỉ cần dòng sông đã rải tro cốt của mẹ xuống vẫn còn, tôi tuyệt đối không thể để sự thật chìm vào quên lãng.
“ .... Dòng máu của Cường Thịnh Phái đang chảy trong cơ thể Hạ Ngân Hách cũng sẽ không mất đi. Ha ha ha....” Tóc Xám vẫn cười lớn.

* * * * * *

Thế giới chết tiệt! Hồi ức chết tiệt! Bầu trời chết tiệt.!
“ Huệ Bân, Huệ Bân! Điện thoại cậu hư rồi phải không?”
“ Tớ đang nghe.”
“ À, cậu đang nghe à? Thế, cuối cùng cậu cũng lên tiếng? Tớ cơ bản đã thăm dò được vị trí của Cường Thịnh Phái. Nhưng, tớ không dám khẳng định. Sau khi hỏi kỹ rồi, tớ sẽ nói cho cậu. Vì thông tin này, tớ mất mấy tháng. Nhưng, may mà đó thật sự là Cường Thịnh Phái.”
May? Phải, may mà.
“ Cậu nên tuân thủ thoả thuận, sau khi báo thù, phải làm người tốt. Sau này, cậu phải quên đi thù hận, trở thành một người hạnh phúc. Biết chưa? Đừng để hai tay cậu bị vấy máu nữa.”
Tôi nghĩ tim tôi đã bị loang lổ, không còn chỗ nào có cảm giác đau đớn nữa. Có thể, miệng vết thương đã mọc lớp da mới, tim tôi đang mọc lớp da mới, nhưng....
“ Sau này, đừng đau khổ một mình nữa...”
Tim tôi giống như đống gạch đã vỡ vụn, hết thuốc chữa rồi. Nhưng tôi quên một chuyện....
“ Hạ Ngân Hách đối với cậu thế nào? Hắn đẹp trai như tớ vậy. Ha ha ha!....
.... Alô? Alô? Cậu có đang nghe không đấy? Cậu không nghe thấy à?”

* * * * *

“ Cậu sao lại ngồi như thế? Cậu cũng thuộc nhóm có triệu chứng áp lực thi đại học à?”
“ Đến bãi đậu xe.” Tôi nói một câu, rồi đi đến bãi đậu xe.
Chẳng bao lâu, Ngân Hách cũng run rẩy đi đến.
“ Mặc ít như thế, không lạnh à?” Ngân Hách cởi áo khoác của mình, khoác lên người tôi. Đôi mắt đen nhánh này, mái tóc mềm mại này, làn da trắng mị này của Ngân Hách , tất cả những đặc điểm tôi đã từng yêu?
Tôi từ chối chiếc áo khoác của Ngân Hách sắp khoác lên người, rồi quăng tiếp một vật khác nữa.
Cạch!
“ Đây là gì?” Ngân Hách hỏi.
“ Cây gậy.”
“ Cậu đưa tớ cái này làm gì?”
“ Để đánh nhau.”
“ Tại sao?”
“ Chúng ta đánh với nhau một trận đi!”
“ Cậu ngứa ngáy tay chân à? Là để chiến thắng kỳ thi đại học à?” Ngân Hách cười hì hì.
“ Cậu không nhặt lên ngay, tớ sẽ đánh cậu.”
“ Thôi được, để người anh này dạy em một tay.”
Tôi nắm chặt cây gậy, nhanh chóng tấn công vào vai Ngân Hách. Ngân Hách né qua một bên, tránh được. Tôi cũng thay đổi hướng tấn công, nhắm vào bụng Ngân Hách, nhưng lại bị gậy của Ngân Hách ngăn lại. Tôi tiếp tục tấn công vào những chỗ sơ hở của Ngân Hách, nhưng điều này thật không dễ, Ngân Hách chỉ phòng thủ, nhưng tôi lại không thắng được hắn. Tôi dùng hết các thế võ của mình để tấn công, hắn vẫn chỉ phòng thủ.
“ Cậu muốn giết tớ phải không?” Ngân Hách cản đòn tấn công của tôi, hỏi.
“ Tấn công đi! Tớ bảo cậu tấn công! Dùng hết sức tấn công.”
“ A, đều tại kỳ thi đại học chết tiệt đó.”
“ Tấn công đi! “
“ Khốn khiếp, kỳ thi đại học chết tiệt ?”
Theo cậu, đâu chỉ là vì kỳ thi đại học phải không? Phải, nếu là lý do đơn giản như thế thì hay biết mấy. Nếu tôi có thể giống như những nữ sinh bình thường khác, khóc là có thể quên đi phiền não, thì tốt biết mấy.
Rắc!
“ Là tớ thắng rồi phải không?”
Một đòn tấn công của Ngân Hách đã đánh gãy cây gậy của tôi. Tôi ngẩn người nhìn khúc gậy gãy trong tay.
“ Đừng chơi nữa. Phù...phù....!” Ngân Hách hình như há miệng thở rất mệt nhọc. “ Một đứa con gái như cậu, sao mạnh thế? Có thể giết được một con heo.”
Hãy mang tai em đi, để em không nghe thấy giọng nói của anh.
Hãy mang mắt em đi, để em không rơi lệ khi nhìn thấy anh.
Hãy mang tay em đi, để em không nghe thấy lau mồ hồi cho anh.
“ Cậu nói thật đi, đây chắc chắn không phải vì kỳ thi đại học. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu rốt cuộc sao thế?”
Tôi không thể làm tổn thương hắn... Ông trời ơi, tôi đã bị số phận trêu chọc, tôi lại không có sức đánh trả... Tôi không có thời gian xoa dịu vết thương trong lòng....
“ Chia tay đi.”
Đừng đi theo tớ nữa, tuyệt đối đừng.
 

“ Đừng đùa nữa.” Ngân Hách nói.
“ Tớ không đùa.”
“ Cậu đang nói gì thế?” Ngân Hách bật cười, sau đó quăng cây gậy gỗ trong tay ra xa : “ Là vì tớ thắng cậu, nên cậu giận phải không? Chẳng phải là cậu bảo tớ tấn công sao?”
“ Không phải vì chuyện đó, cậu nên rõ hơn tớ chứ.” Xem ra, tôi đích thực là một người độc ác. Lúc nói những lời này, tôi lại không rơi giọt nước mắt nào, giọng nói cũng không có một chút run rẩy.
“ Cậu là thật lòng....?”
“ Thật lòng. Chia tay đi.”
“ Trước khi thi đại học, chúng ta nên giữ bí mật, đợi sau khi thi xong...” Hắn vẫn cố nói.
Tim tôi đau đến sắp không nói nên lời nữa. “ Dứt khoát chia tay đi.”
Lúc tôi định rời khỏi bãi đỗ xe, Ngân Hách nắm chặt cổ tay tôi.
“ Đừng đi.”
“ ... “
“ Đừng đi.”
“ ... “
“ Ngay cả nửa lý do cũng không có, cậu kết thúc mối quan hệ của chúng ta đơn giản thế sao?”
“ Người khác được, tại sao chúng ta không được?”
“ Trước khi trào ra, nước mắt đã bốc hơi từ trong tim tôi rồi. Bởi vì, ngọn lửa đau khổ đang thiêu đốt tim tôi, đốt cả nước mắt, cũng đốt cháy cả tình cảm. Cứ đốt đi, đừng để lại bất cứ dấu vết nào.
“ Người khác được, nhưng tớ thì không được.” Ngân Hách
“ Bỏ ra.!” Tôi quát lớn.
Ngân Hách càng nắm chặt tay tôi, tay tôi bắt đầu tê.
“ Cậu làm tớ đau. Bỏ tớ ra.!”
“ Tớ cũng đau, cho nên không thể bỏ ra.”
“ Cậu làm như thế cũng không thay đổi được gì”
Tôi không thể nhìn vào mặt Ngân Hách, cho nên tôi không biết, bây giờ, vẻ mặt cậu ấy thế nào.
“ Rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ cần cậu nói ra, tớ sẽ thay đổi. Cho nên, cậu phải cho tớ một lý do.” Ngân Hách vẫn hỏi.
“ Tớ mệt rồi, cảm thấy rất vô vị. Đây cũng là lý do.”
“ Cái gì...?”
“ Tình yêu cuối cùng cũng sẽ phai nhạt. Bây giờ, tớ mới hiểu ý nghĩa câu nói này. Cậu hài lòng chưa?”
“ Cậu nên nhìn tớ mà nói.” Ngân Hách thiết tha.
“ Tớ không muốn nhìn thấy câụ. Không muốn!...”
“ Tại sao? Mấy hôm trước, cậu còn sà vào lòng tớ, không phải sao?”
“ ... “
“ Lúc đó, tại sao cậu khóc?”
“ Bởi vì, tôi thấy có lỗi với cậu. Đã khóc xong rồi, tớ cũng không còn cảm thấy hổ thẹn với cậu nữa, cho nên, chúng ta chia tay đi.”
Tuy trong lòng tôi, tôi luôn nhắc nhở mình, cậu là người kế thừa Cường Thịnh Phái, nhưng, giọng nói của cậu ấy cứ làm tôi nhớ đến Hạ Ngân Hách yêu quý. Cho dù, tôi cố hết sức thuyết phục mình, cố hết sức không biểu lộ gì ra nét mặt, nhưng sao tôi thấy bối rối quá.
“ Đừng nói những lời đó. Đừng đi! Chỉ một chút, cậu đứng yên như thế này chỉ một chút thôi.”
Xem ra, cậu đang sợ. Bình thường, giọng nói của cậu không run như thế, nhưng bây giờ, nó và tay cậu lại run rất dữ dội.
Một lúc sai, Ngân Hách kéo tay tôi, ôm tôi vào lòng. Lúc này, tôi giống như bị trúng yêu thuật vậy, vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Ngân Hách thì nước mắt lại rơi lã chã. Đến bây giờ tôi mới biết, trong người tôi luôn chứa đầy nước mắt....
“ Bắt đầu ghét...ở cạnh tớ rồi à?”
“ Ừm...”
Cảm ơn cậu đã ôm tớ vào lòng, cảm ơn cậu đã cho tớ được nghe nhịp đập tim cậu lần cuối cùng. Cảm ơn....
“ Không muốn ở cạnh tớ nữa à?”
“ Ừm...”
Tớ muốn ở cạnh cậu. Chúng ta còn nhiều việc vẫn chưa làm, nhưng....
“ Thật sự muốn chia tay à?”
“ ... “
“ ... “
“ ... Ừ “
Tôi miễn cưỡng lên tiếng trả lời.
“ Tớ yêu cậu.” Trong nháy mắt, câu nói này giống như lưỡi dao lạnh ngắt găm vào tim, suýt chút làm tôi ngừng thở.
“ Thật sự rất yêu cậu.” Nghe Ngân Hách nói, tôi chỉ có thể đứng sững như người câm.
“ Tớ nhớ vẫn chưa nói câu này với cậu.”
“ ... “
“ Tuy tớ kéo tay cậu nhưng tớ lại phát hiện còn rất nhiều chuyện tớ chưa kịp làm. Tớ nghĩ, lúc này, tớ có thể làm gì cho cậu ... Kết quả, tớ chỉ nghĩ được điều này.” Giọng Ngân Hách như nghẹn lại.
Xin lỗi, tớ không cách nào chấp nhanạ được sự thật, cậu là người của Cường Thịnh Phái. Xin lỗi. tớ không muốn nghĩ rằng, cậu là con của kẻ thù tớ....
“ Nếu cậu yêu cầu... nếu cậu muốn... tớ sẽ giúp cậu toại nguyện. Cám ơn cậu, cậu còn để tớ làm việc cuối cùng này cho cậu. Tớ để cậu đi...” Ngân Hách buông tôi ra, nước mắt của anh ấy rơi lã chã, làm tinh thần tôi bấn loạn.
Mùi hương quen thuộc này cũng là lần cuối cùng. Tình yêu này sẽ trở thành ly biệt.
Cậu ấy lại nói cám ơn tôi, đã để cậu ấy có thể làm một việc cuối cùng cho tôi?
Tôi vội chạy khỏi bãi đỗ xe, về nhà tự nhốt mình trong phòng. Sau đó, nằm trên giường khóc thút thít, tuy đã cố kìm nén, nhưng tiếng khóc bi thương lại nghe rất lớn.
Đau đớn.... nhất định phải như thế này sao?
Ánh trăng đêm nay rất yên tĩnh.

* * * * * *

Cuối cùng cũng đến ngày thi đại học.
“ Chị Huệ Bân, chúc chị thi thành công.”
“ Chị, cố lên!”
“ Mã đáo thành công.!”
Tôi quay lại nhìn, hoá ra là mấy em học sinh lớp dưới đang đứng đợi tôi ở cổng trường. Cầm lấy ly nước nóng các em ấy đưa, tôi cười với chúng, chúng còn xoa bóp vai cho tôi, như muốn giúp tôi giải toả căng thẳng.
Tôi bước vào phòng thi, quay lị nhìn mấy lần, nhưng vẫn không thấy bóng Ngân Hách đâu. Trong tình cảnh thế này, lại chờ đợi Ngân Hách xuất hiên? Tôi thật ngốc.
Bước vào phòng thi, tôi nhìn thấy những người khác đang ngồi, tinh thần rất phấn chấn. So với họ, tôi tỏ ra thiếu tập trung, không nhớ, làm sao có thể thi xong được?
Bước ra khỏi phòng thi, tôi chen khỏi đám đông. Nhưng bước chân trên đường về nhà lại nặng như chì? Không phải vì không thi tốt, mà vì Ngân Hách đang ở nhà.
Vừa vào nhà, tôi nghe thấy tiếng dì, nhưng không phải nói với tôi .
“ Ngân Hách, sao bỗng nhiên cậu muốn rời khỏi.”
Thế giới ngừng thở. Dùng câu nói này để hình dung tâm trạng tôi lúc này là rất thích hợp. Ánh mắt tôi dừng lại ở Ngân Hách đang đứng cúi đầu. Thấy tôi, Ngân Hách bỏ lên lầu ngay.
“ Về rồi à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố thật không dám tin là hai đứa lại chia tay? Hơn nữa, Ngân Hách lại múôn rời khỏi.?”
“ Thế chẳng phải rất tốt sao?”
“ Huệ Bân!” Bố sửng sốt.
Điều tôi muốn nói không phải là câu này, đều do miệng tự ý nói ra, thật giận cái miệng mình quá.
“ Cậu ấy tự rời khỏi, con ngược lại rất cảm kích?” Bố tỏ ra rất thất vọng.
Tôi cũng bỏ lên lầu, nhìn thấy Ngân Hách đang ngồi trên ghế niệm ở phòng khách. Nhìn vẻ mặt cậu ấy, tôi biết ngay là Ngân Hách đã nghe thấy những lời tôi nói lúc ở dưới tầng. Đột nhiên, tôi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhưng vẫn giả vờ như không nhìn thấy Ngân Hách, nắm chặt tay nắm cửa, định mở....
“ Kỳ thi....”
“ .... ”
“ .... Thế nào?”
Hành vi dứt khoát thường ngày như đã biến mất tăm, Ngân Hách ấp a ấp úng hỏi tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy nửa quen nửa lạ. Từ sau hôm ở bãi đậu xe, chúng tôi không gặp nhau lần nào, không nói với nhau câu nào.
“ Ừ, cũng tốt....” Tôi ngập ngừng trả lời.
“ Thế thì tốt, tớ mừng cho cậu .”
“ Ừ.”
“ Vì thoả thuận là đến kỳ thi đại học kết thúc, cho nên, tối nay, tớ sẽ rời khỏi đây.”
Tim tôi giống như trống không, tay cầm nắm cửa cũng run lên. Đột nhiên tôi nói:
“ Sắp đi rồi. Cũng may, cậu có chỗ để đi. Sẽ trở về Cường Thịnh Phái phải không? Nhất định phải trở về đó?”
“ Sao cơ?!...”
Ngân Hách nhìn tôi, cố tỏ vẻ không hiểu.
Không biết tại sao, lòng tôi lại bừng lên cơn giận :” Người tôi muốn giết không phải là thuộc hạ của Cường Thịnh Phái, mà là những tên đầu sỏ ra lệnh cho thuộc hạ làm việc. Tôi lấy ý muốn đập tan tổ chức đó làm mục tiêu. Cho nên, để đập tan Cường Thịnh Phái của cậu...”
Ngân Hách muốn bỏ đi nhanh như thế, chứng tỏ cậu ây có chỗ để đi. Điều này làm tôi sắp tức điên lên....Nhưng...trong lòng sao lại khó chịu như thế.
“ Ừm, biết rồi.” Giọng nói nhỏ trầm và lạnh lùng của Ngân Hách vang lên.
Tôi cứ tưởng, Ngân Hách sẽ không nói những lời như thế với tôi. Tôi quá tự cao rồi! Ngân Hách cũng sẽ không chịu đựng nổi. Nếu là tôi, tôi cũng nhất định sẽ bị cảm giác mình bị phản bội làm cho điên mất.... Nhưng Ngân Hách lại có thể nhẫn nại như thế. Điểm này đã là rất cừ rồi.
“ Nếu cậu muốn thế, tôi sẽ giúp cậu toại nguyện. Tớ sẽ đi bây giờ .”
Ngân Hách xách hành lý, bước ra khỏi phòng, đì về phía cầu thang. Lúc xuống lầu, Ngân Hách nói với tôi một câu, câu này làm tôi đứng bất động một lúc rất lâu.
“ Hoá ra, người con gái tôi yêu lại là một người tàn nhẫn như thế, Lý Huệ Bân?”
 


Tải về: clip xem trộm em qua khe tắm 
[ ↑ ] Lên đầu trang